Nguồn: Lê Bá Nổ (Chôm chỉa và bịa đặt)
PS: Mọi sự vốn dĩ chả phải của ai, của trời đất bày ra rồi ta chôm lấy mà dùng vậy!
Mỗ hỏi Thượng Đế:
“Có phương pháp gì để bỏ đi buồn phiền lo nghĩ và tạp niệm trong lòng của chúng ta không?”
Thượng Đế trả lời:
“Vứt bỏ cái tâm đi”
Mỗ giật mình!
“Như vậy thì không còn tâm hồn nữa hay sao?”
Thượng Đế cười:
“Thì còn nó đâu để mà buồn phiền lo nghĩ và tạp niệm chứ!”
Lời bàn
Người sung sướng thì không lo nghĩ gì cả, vì có đủ mọi thứ rồi còn lo nghĩ gì nữa chứ? Họ cứ ngao du sơn thủy, thả hồn cùng mây và ngủ cùng trăng sao thôi. Như vậy há chẳng vui sướng và hạnh phúc đó sao?
Ôi! Nhiều lúc nhìn những người điên tôi cảm thấy họ thật là sung sướng. Những người điên họ không lo nghĩ, họ vô tư, vì họ không còn tâm trí nữa, họ sống theo bản năng của con người, họ chẳng phụ thuộc hay bị ràng buộc vào lí trí tăm tối.
Đem cái tâm mà vứt bỏ đi? Mới nghe mà tưởng là hàm hồ, thiếu suy nghĩ, và 1 người bình thường khó ai có thể chấp nhận chuyện đó. May ra chỉ có người điên mới làm được chuyện đó thôi vậy.
Ở đây, chúng ta không điên, chúng ta rất tỉnh táo, nhưng nếu ta vứt được cái tâm đi, có lẽ ta đã hòa cùng vũ trụ này rồi. Thật là khó khăn biết chừng nào.
Cuộc sống lo âu, tiền ăn tiền mặc, tiền học phí cho con cái, tiền bảo hiểm, bị thất nghiệp, lo mất việc, sợ bị bệnh v.v… làm sao mà không lo đựơc chứ? Khổ quá! Được sống trên đời này, tưởng là 1 diễm phúc, nhưng suy cho cùng hóa ra lại là sự khổ ải bởi cái tâm dày vò và lí trí mù dở…
Mỗ nhớ Lão Tử có nói thế này:
天 地 不 仁, 以 萬 物 為 芻 狗. 聖 人 不 仁, 以 百 姓 為 芻 狗.天 地 之 間, 其 猶 橐 籥 乎. 虛而 不 屈, 動 而 愈 出. 多 聞 數窮, 不 如 守 中.
Phiên âm:
1. Tiāndì bùrén, yǐ wànwù wèi chú gǒu. Shèngrén bùrén, yǐ bǎixìng wèi chú gǒu. Tiāndì zhī jiān, qí yóu tuó yuè hu. Xū ér bùqū, dòng ér yù chū. Duōwén shù qióng, bùrú shǒu zhōng.
Tức là:
1. Trời đất không có lòng nhân, coi bách tính như chó rơm.
2. Thánh nhân không có lòng nhân, coi bách tính như chó rơm.
3. Khoảng trời đất giống như ống bễ.
4. Trống không mà không hao kiệt, càng động, hơi càng ra.
5. Nói nhiều cũng chẳng hết, thà giữ lấy Trung.
(Chương 5, hư dụng, 虛 用, Thiên địa bất nhân 天 地 不 仁)
Trời đất đối với vạn vật chí công vô tư, không hề có sự thiên tư, thiên vị. Vạn vật trong trời đất này đều được chi phối bằng những định luật vĩnh cửu, chính vì vậy mới trường tồn. Mùa xuân vạn vật sinh sôi, hoa cỏ đua tươi, khí hậu đầm ấm, lúc ấy không phải là trời đất có lòng thương hơn; mùa đông khi sương sa tuyết phủ, lá rụng hoa rơi, mưa phùn gió bấc, lúc ấy không phải là trời đất mang dạ oán hờn, mà chính là vì chu kỳ biến dịch đã tạo nên những hình thái như vậy.
Trời đất cưu mang, sinh trưởng, che chở vạn vật như vậy, không phải bằng lòng nhân tầm thường của nhân thế, mà bằng một lòng nhân siêu việt. Vì siêu việt nên người ta lại cho là trời đất bất nhân.
Chúa Giêsu nói: “Hãy coi chim trời, chúng nó không gieo không gặt, mà cũng không chết đói, hoa huệ ngoài đồng, không dệt không thêu, mà áo cẩm bào của vua Salômon cũng không đẹp bằng…” (Mt 6, 25- 34).
"Thương thay lũ kiến li ti
Có ăn được mấy, phải đi kiếm mồi"
Thôi đành vứt bỏ cái tâm đi mà phó thác mọi sự cho Thượng Đế, cho ông Chúa, ông Phật vậy, như thế há chẳng được thảnh thơi, ngày ngày vui chơi nơi đầu nguồn sơn cước, tối về uống rượu, đọc sách ngâm thơ. Vậy thì còn thiên đàng hay niết bàn nào bằng được nữa?
0 nhận xét: on "VỨT CÁI TÂM ĐI"
Đăng nhận xét