藜伯青写在杭州中国2011年12月10日
Tháng mười một tiết trời lạnh ngắt
Gió Bắc về buốt cắt thịt da
Lập đàn, đèn, nến, hương, hoa
Tế ông Lừa đực, lạy bà Bò tơ.
Giữa súng đạn nghĩa tình tan tác
Trăm vạn người phỉ báng mặt nhau
Làng đau mỗ cũng cùng đau
Da vàng máu đỏ nát nhàu thịt da
Làng bờ- lốc ngẹn dòng nước mắt
Các sinh linh tan tác nơi đâu?
Về đây cho mỗ gọt đầu
Bắt ong châm đít rồi sau giết liền
Trước là cạo những thằng gian trá
Sau đến thằng xúc phạm quê cha
Chiều đông gió thổi la đà
Lột da phơi nắng cho gà mổ xương
Trong mạng ảo buông lời dâm dục
Chốn đường cùng, lời tục phun ra
Người tử tế họ kêu ca
Còn phường chí chá ngồi nhà vỗ tay
Này những gái tuổi son phơi phới
Những thằng hề chửi bới như mưa
Trên mặt gắn một chữ lừa
Chuyên nghề hóng hớt buôn dưa nói càn.
Bao kẻ ngu tưởng mình hiểu biết
Bao kẻ đần chẳng biết nông sâu
Ngẫm để rồi thấy mà đau
Sinh ra một lũ lau nhau cắn bừa.
Giữa đông lạnh nhà nhà hiu hắt
Mấy thằng đần có tật chửi vung
Kẻ com, người cũng ngóng trông
Nhưng rồi com bậy nhọc công đợi chờ
Lại có kẻ già gần xuống lỗ
Vẫn ham danh đánh bóng tên mình
Dối trên lừa dưới tài tình
Lừa tiền lừa gái, nghĩ mình nghĩa nhân.
Cũng có kẻ ra điều hiểu biết
Khoe học hàm, học vị bên Tây
Trên blog đang có một bầy
Đem dao mà chém, ba ngày chưa xong.
Nào những kẻ lưu vong nghèo rớt
Cõi Tây phương hóng hớt chõ về
Ba xu kiến thức chửi thề
Chửi cha, chửi mẹ, chửi quê, chửi người.
Nào những kẻ Mỹ châu rửa bát
Đồng lương còm tằn tiện từng xu
Thấy gái chẳng dám nhìn (khu)
Nhưng hay khoác lác giỏi tu luyện nghề.
Nào những kẻ điên điên dại dại
Mở miệng phun một đống văn vần
Đọc vô thấy đúng thằng đần
Thế mà tự đắc là thần phun châu.
Lại có kẻ thân lừa ưa nặng
Cũng có thằng buôn tiếng bán danh
Đúng là một lũ thong manh
Thân già còm cõi, đầu tanh, mắt mù.
Lại có kẻ lập lờ nước đục
Thả cần câu buôn tiếng thị phi
Phát ngôn lời lẽ lâm li
Nhưng dao trong bụng hắn phi một dàn.
Lại có kẻ nhân từ độ lượng
Họa đến gần, nhếch mép cười vui
Đọc com thấy cũng ngậm ngùi
Nhưng đành yên phận giả đui cho lành.
Rất nhiều kẻ ngu ngơ, ngáo ộp
Dễ tin lời ngọt nhạt đẩy đưa
Văn thơ lai láng say sưa
Khi đại nạn đến chẳng chừa tật ngu.
Có nhiều kẻ trốn chồng, ăn vụng
Lập một nhà lấy chỗ đẩy đưa
Lâm li thề thốt dây dưa
Sau là khách sạn mây mưa mỗi ngày.
Lại có kẻ dâu đầy rể đủ
Vẫn hư thân đưa đẩy lừa tình
Đồi bại lại nghĩ văn minh
Trống bỏi chơi chán rồi trình en- try.
Trốn mạng ảo điêu linh, li tán
Vong vật vờ chửi bới kinh hoàng
Hồn xiêu phách lạc đi hoang
Gió đông lạnh buốt lòng càng thêm đau.
Xót những phận chưa chồng xấu số
Chết rất oan, chẳng biết mình oan
Truân chuyên muôn nỗi xác tàn
Lìa đời vì loạn, bị càn vong thân!
Hồn vờ vật muôn phần lạnh lẽo
Bỏ nhà hoang, bạt vía chạy dông
Oan hồn bạt suối, trôi sông
Lang thang, thất thểu mênh mông không nhà.
Khốn những lúc đông sang lạnh ngắt
Hồn lênh đênh ẩn dật nơi đâu
Hay nương xó chợ, gầm cầu
Hoặc lời sỉ nhục cay sâu nhấn chìm.
Hồn giam hãm giữa làng bờ- lốc
Tiếng oán than khóc lóc ngày đêm
Oan hồn chết trận trăm miền
Nay mỗ giải nghiệp, lang thang tựu về.
Nhờ có mỗ, tai ương tan biến
Bể thương đau, oan nghiệt cũng tan
Vui mừng, cười nói chứa chan
Hồn vui phách cũng hết oan nghiệp đần.
Tháng mười một, lập đàn mỗ tế
Bờ- lốc- ge đông đủ tựu về
Sang, hèn, xấu, tốt đừng chê
Làm người hãy giữ lấy lề nhân văn.
0 nhận xét: on "Văn chiêu hồn, văn tế, văn tế thập loại chúng sinh, văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc, văn tế chiến sĩ trận vong, phép làm văn tế: CHIÊU HỒN CÁC ÔNG BÒ, BÀ LỪA"
Đăng nhận xét