VĂN TẾ TRỜI ĐẤT VÀ CON NGƯỜI
read more...
Bài này mỗ viết năm 2004 tại Sài Gòn. Khi viết xong, mỗ đã phải đối đầu với không ít rắc rồi. Tưởng như đã cũ nhưng nay giở ra thấy không những không hề cũ mà càng ngày càng mới và cảm thấy đúng với hiện trạng của văn hóa, kinh tế và con người Việt Nam bây giờ, Việt Nam- Thời hỗn mang.
Nay xin phép đăng lại tại đây.
Nay xin phép đăng lại tại đây.
Ô hô hô!!!
Trời cao đất dày, lòng người khó tỏ.
Nhớ bao năm đèn sách,
Giấy mực tốn biết bao nhiêu không kể xiết,
Cốt là cũng muốn hiểu được lòng người.
Vậy mà nay phải ngậm bồ hòn làm ngọt,
Cay đắng biết bao nhiêu!
Huhuhu!!!
Từ khi biết nghĩ,
Đã lao tâm khổ tứ,
Mò mẫm, siêng năng học hỏi,
Đầu đã hói, mắt đã cận, chân đã mòn, gối đã mỏi.
Cũng chỉ muốn hiểu được tận cùng trời đất.
Nhưng hỡi ơi!!!
Trời xanh khôn thấu,
Đất dày không thương.
Hê hê hê!!!
Ta ngày đêm cặm cụi,
Đèn một bóng, cơm một niêu,
Nhịn ăn nhịn mặc,
Lọ mọ nghiên cứu.
Cốt là để nêu danh muôn thuở, như sóng gầm gió hú.
Bởi vậy,
Ta như cây tùng, cây bách,
Hiên ngang đứng thẳng giữa trời xanh.
Mặc cho gió xoay, bão nổi,
Ta cũng đâu có sờn lòng!
Nhưng hỡi ơi!!!
Tình đời đen bạc,
Trắng đen bất phân.
Khiến ta như điêu đứng gãy ngang.
Kêu trời khôn thấu.
Hô hô hô!!!
Nhân tình thế thái thời mạt pháp,
Quỉ dữ nói lời nhân từ,
Ma đội lốt Phật giảng giải từ bi hỷ xả.
Trộm cắp nói lời nhân đạo,
Đĩ điếm làm mẹ hiền trong thiên hạ.
Bọn chúng muốn thay trời hành hóa,
Ba hoa phét lác, tỏ ra cao siêu mà giáo hóa chúng sinh.
Nhưng miệng nói một đằng, tay làm một nẻo,
Đúng là tâm xà khẩu Phật.
Hihihi!!!
Miệng nói nở ra hoa,
Tay luồn móc túi,
An chơi trác táng, tiêu hao công quĩ,
Vậy mà,
Vẫn được tiếng thơm là khéo chăn dân.
Vì thế,
Kẻ hèn nhát được tung hô,
Kẻ móc túi được khen ngợi,
Kẻ nguy hiểm được coi là từ bi.
Người quân tử được coi là lẩm cẩm,
Người tài ba được coi như điên khùng,
Người thẳng thắn được coi là chống phá,
Người nhân từ được coi là ngu ngốc, vô dụng.
Hu hu hu!!!
Tiếc thay!!! Tiếc thay!!!
Các giá trị đảo lộn,
Thật thật giả giả,
Nhập nhằng như trời sắp tối.
Không biết tin vào đâu?
Hahaha!!!
Ta như hạt cát, phải biết làm sao?
Bó tay đứng nhìn mà lòng đau, dạ xót.
Thấy kẻ khốn khó không dám nói lời thương.
Thấy sự càn bậy không dám nói lời trách móc.
Ta phủ phàng làm ngơ, mà thấy mình vô trách nhiệm.
Thấy mình hèn nhát, không đáng mặt quân tử.
Trời hỡi!!!
Ta trở về với sự cô độc,
Tìm thú vui trong tình yêu.
Nhưng tình trường nhiều rắc rối,
Nên con tim tan nát.
Bởi lòng người khó lường
Đã đẩy ta vào con đường tối tăm nghìn thu không thấy mặt.
Ô hô hô!!!
Ta ủ rũ héo mòn,
Mất tin vào cuộc sống,
Ta lại lao vào sáng tác, ca ngợi cuộc đời nhưng phải đâu là sự thực?
Ta sống với “ảo tưởng” nên vô danh trong giới, trong nghề.
Ta hung hăng phá cách, nên chẳng ai ưa.
Ta hiền lành chăm chỉ,
Lại được coi là cù lần, chậm chạp.
Hahaha!!!
Cuộc đời thế đấy,
Biết nơi đâu mà chiều.
Ta buông xuôi tất cả,
Chỉ muốn được yên bình.
Sống nốt phần đời còn lại,
Lặng lẽ để thấy vui.
Hỡi trời ôi!
Mấy lời tâm sự, gọi là thành tâm.
Lòng thì chưa hết mà ngôn từ đã cạn.
Ta gửi đến đất trời để cho lòng thanh thản,
Gửi đến các cô hồn còn lang thang vờ vật, gọi là những lời an ủi.
Gửi đến tất cả mọi người cũng chỉ muốn tỏ bày tâm sự.
Một lòng thành kính viết lên mấy dòng.
Chia buồn cùng thiên hạ.
Lê Bá Thanh kính bút.
Sài Gòn 2004